Giữa những ngày đông lạnh lẽo đến cây cỏ chẳng muốn hé chồi ngủ dậy, vươn mầm ra khỏi lớp chăn lá ấm cuộn tròn này, nhiều khi người nào đó ở một góc phố Hà Nội, nhâm nhi ly cà phê đắng, nhắm mắt, thả hồn vi vu cuốn vào những vòng xoáy ốc ngút ngàn của hơi nóng bốc lên, mà thèm khát cái nắng vàng giòn tan của mùa hạ. Hay cũng có người xa quê thấy se se lòng bởi một cơn gió đông lạ lạc đường cứ bám diết, cố cựa quậy, len lách qua từng ngách nhỏ của chiếc áo bông, thấm dần, thấm dần vào một góc khuất trong trái tim mà nhớ hơi của một bữa cơm ấm lòng từ bàn tay người mẹ gầy gầy, xương xương, thắp lửa trái tim, nấu lên bát cơm trắng và nồi súp tình thương cho đứa con mỗi lần về sì sụp, sì sụp… Còn tôi, bắt gặp đông bước chân vào ngưỡng cửa, ngồi bậc thềm cẩn mẩn buộc dây giày khít lại, tôi lại mỉm cười nhớ đến hình ảnh của một người Thầy áo nâu sòng khoác lên những tấm áo bông ấm cho tụi trẻ vào sáng nay trên bản tin mà thấy ấm lòng: ”Đêm qua mới nghe tin tay thanh niên mang tên Đông, kéo được đại phong về cả vào sâu tận miền trong, chắc hắn phải vạm vỡ và khỏe khoắn, nhanh nhẹn lắm. Cái áo choàng của hắn thôi mà cảm giác bầu trời đen, âm u như một màu mực pha loảng. Nhưng ôi may thay Thầy đã đến, tình thương của Thầy dường như cũng có bánh xe, một bánh xe vô hình mà tốc độ không ai ngờ tới được, chiều qua tụi nhỏ đã có áo ấm rồi”. Với một đứa say đọc văn Nguyễn Tuân như tôi thì “thức vàng mười đã qua thử lửa” mà nhà văn ấy nói đến, không chỉ ở trong đôi mắt nhận thức mà bằng tất cả các giác quan cảm nhận, với tôi, không ai khác, đó là Thầy, Đại đức Thích Thanh Quang – Trụ trì Tổ đình chùa Keo (xã Duy Nhất, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình
Chương trình từ thiện “Chăn Ấm Vùng Cao” – nguồn ảnh: CLB TTNPT Tổ Đình Chùa Keo
Khóa tu mùa hè tại Tổ Đình Chùa Keo chủ đề “Hạnh Phúc Trong Hiện Tại”
Chương trình hiến máu nhân đạo tại UBND huyện Vũ Thư – tỉnh Thái Bình
Nguồn ảnh: CLB TTNPT Tổ Đình Chùa Keo
Vào dịp khi đông buông mành, che khuất đi lòng đỏ quả trứng gà khổng lồ được đặt lên một chiếc mâm bạc phía trời đông mà ta vẫn thường thấy vào mỗi sớm bình minh của mùa thu êm ả, thay vào đó là những viên ngọc nước lấp lánh, chùng chình nửa muốn thả mình phiêu du trong không trung, nửa muốn bám víu lại bàn tay mềm mại, nõn nà của những búp lá non vừa ngủ dậy thì người người ra đường áo bông ấm áp. Tại cái chốn phồn hoa đô hội của thủ đô Hà Nội xinh đẹp này, nếu có dịp bước chân ra đường mỗi sớm, tầm giờ đi làm, thì bạn sẽ thấy sắc màu sặc sỡ của áo bông, những đôi giày cao cổ thật ấm, thật thời trang. Thế nhưng dường như tốc độ phương tiện hay sự vèo vèo trôi đi của nhịp sống xô bồ ấy, có lẽ nào nó đã cuốn đi hết những bận tâm và tự lúc nào chữ “nhân” cũng dần dần mờ nhạt đi trong tâm trí của những con người hiện tại? Sự thật là khi đôi chân đã lạnh sẽ chẳng mấy người còn nghĩ bàn chân người khác đã cóng hay chưa. Bước ra ngoài chỉ mau chóng mang đôi giày vào chân và lại hòa vào guồng quay của công việc bận rộn. Vậy nhưng ở một nơi miền quê Thái Bình xa xôi khác một ánh mắt vẫn luôn dõi theo, trằn trọc và mòn mỏi hằng đêm, nghĩ đến những miền núi cao kia. Cái “Tâm” của một con người từ bi, dâng hiến trọn cuộc đời cho người cho đời, cho cống hiến và hi sinh, không phút giây nào ngừng thổn thức trước cái nghèo, cái đói đang hoành hành dữ dội, bắt tay cùng cái rét buốt của thời tiết miền núi khắc nghiệt ập về, bám diết lấy con người nơi đây. Nghĩ tới những đứa trẻ co ro manh áo cộc đi học, những lớp học vách lá gió đông bắc rít bên tai, lòng Thầy cũng như buốt giá và thắt lại. “Phải làm thế nào để đông này người dân nơi xa kia bàn tay bớt lạnh, đôi chân đỡ buốt?”. Đó luôn là câu hỏi thường trực trong trái tim Thầy mỗi độ gió đông tràn về
Chương trình từ thiện “Chăn Ấm Vùng Cao” – nguồn ảnh: CLB TTNPT Tổ Đình Chùa Keo
Phát huy truyền thống “ Tương thân tương ái”, “Lá lành đùm lá rách” ngày 14/11/2016, sau bao ngày lo lắng và chuẩn bị chu đáo cho tiến trình của chuyến đi xa về thăm và hỗ trợ trẻ em, các dân tộc ít người, kêu gọi và phối hợp với các mạnh thường quân mọi nơi, Thầy đã dẫn đoàn từ thiện về thăm các xã nghèo, vùng sâu vùng xa tại tỉnh Quảng Trị. Chuyến đi diễn ra trong vòng ba ngày với những lo âu, trăn trở, hi vọng và tràn đầy nghĩa tình nhân đạo trong suốt hành trình đi xa. Thầy đến nơi đây như ngọn lửa hồng thắp lên bao hi vọng, cả một vùng núi thuộc xã Xi, xã Hướng Lập – huyện Hướng Hóa – tỉnh Quảng Trị như một không gian đã thấm lạnh sương đông, bỗng bất chợt gặp vầng dương sáng, được sưởi ấm, được thắp sáng, được trao hi vọng. Đôi tay gầy cùng trái tim tràn đầy nhiệt huyết cống hiến, Thầy khoác lên người những đứa nhỏ tấm áo ấm, đằm thắm, nâng niu đôi bàn tay khô cằn,gân guốc của các cụ già đã từng bươn trải gió sương cuộc đời để gửi gắm những chiếc khăn, những món quà. Thật xúc động nghẹn ngào!
Chương trình từ thiện “Chăn Ấm Vùng Cao” – nguồn ảnh: CLB TTNPT Tổ Đình Chùa Keo
Có ai đó đã từng nói rằng: “Chúng ta đều là thiên thần chỉ có một chiếc cánh, và ta phải ôm lấy lẫn nhau để học bay” thì có lẽ Thầy chính là một chiếc cánh còn lại kia của thiên thần, giúp cho những con người nghèo khó nơi ấy có thể sống tốt hơn, vững vàng hơn, những đứa nhỏ có thể trưởng thành và vươn lên bay xa hơn trong tương lai phía trước. Nếu biển xa cần hải đăng chiếu rọi, thì chúng con cần lòng Thầy chở che, tình thương của Thầy bao bọc. Cám ơn Thầy một trái tim ấm, một bàn tay nồng nàn, một tâm hồn nồng hậu đã sưởi ấm, yêu thương và giúp đỡ mọi người để những cuộc đời tăm tối được thắp sáng một con đường đi. Chắc chắn rằng họ, sẽ không bao giờ đứng lại, không bao giờ gục ngã mà sẽ tiếp tục sống tốt, phát triển hơn bởi họ có tình yêu thương chia sẻ của Thầy là động lực.
Quả thực tình yêu là cuộc sống. Tình yêu không bao giờ thất bại và cuộc sống không bao giờ thất bại chừng nào còn có tình yêu.
(Lương Thị Hoa – K65B – Khoa Giáo dục Quốc phòng – trường Đại học Sư phạm Hà Nội)